词典发兵	
	发兵
词语解释
发兵[ fā bīng ]
⒈ 出兵作战。
英dispatch troops;
引证解释
⒈ 派出、调动或征集军队。 《史记·殷本纪》:“周武王 於是遂率诸侯伐 紂。
引紂 亦发兵距之 牧野。”
《周礼·春官·典瑞》“牙璋以起军旅” 郑玄 注引 汉 郑司农 曰:“以牙璋发兵,若今时以铜虎符发兵。”
《后汉书·光武帝纪上》:“刘秀 发兵捕不道,四夷云集龙鬭野。”
唐 韩愈 《论淮西事宜状》:“诸道发兵或三二千人,势力单弱……一切可罢。”
国语辞典
发兵[ fā bīng ]
⒈ 派出军队作战。
引《史记·卷三九·晋世家》:「秦缪公乃发兵送内重耳,使人告栾、却之党为内应,杀怀公于高梁,入重耳。」
《文明小史·第二四回》:「宋卿逢人便说这是乱党,该早些发兵剿灭。」
近出兵
			相关词语
		
	- hòu fā zhì rén后发制人
 - wò fà握发
 - xiū bīng休兵
 - fā hào发号
 - kūn fā髡发
 - fā là发辣
 - jiǎn zhǎo duàn fā翦爪断发
 - dòu bīng斗兵
 - jié róng zhì bīng诘戎治兵
 - fā guāng发光
 - jǐng bīng警兵
 - zú bīng足兵
 - fā bò发檗
 - bīng róng xiāng jiàn兵戎相见
 - xì bīng戏兵
 - xī máo biàn fā晰毛辨发
 - quán mín jiē bīng全民皆兵
 - àn bīng bù jǔ按兵不举
 - bīng fáng兵房
 - yuàn yòu bīng苑囿兵
 - qiǎn bīng diào jiàng遣兵调将
 - fā hǎn lián tiān发喊连天
 - yá bīng牙兵
 - xíng bīng liè zhèn行兵列阵
 - máo hú lú bīng毛胡芦兵
 - fā qián chǎn yōu发潜阐幽
 - fā shàng zhǐ guàn发上指冠
 - zhōng zhí bīng中直兵
 - pǎo fā跑发
 - fā yuán发原
 
