词典反常
反常
词语解释
反常[ fǎn cháng ]
⒈ 异常,跟正常情况不同的。
例今日的天气有些反常。
英unusual;
⒉ 偏离正常的。
例态度反常。
英abnormal; perverse;
引证解释
⒈ 跟常道相反;跟常情不同。
引《易·屯》:“十年乃字,反常也。”
《后汉书·周章传论》:“孔子 称‘可与立,未可与权。’权也者,反常者也。”
唐 柳宗元 《非国语下·围鼓》:“城之畔而归己者有三:有逃暴而附德者,有力屈而爱死者,有反常以求利者。”
郭小川 《山中》诗:“冷漠、寂静、安详,一切都似乎是这样怪诞和反常。”
国语辞典
反常[ fǎn cháng ]
⒈ 违背常情。
引《后汉书·卷三三·周章传·论曰》:「孔子称:『可与立,未可与权。』权也者,反常者也。」
近变态
反正常
英语unusual, abnormal
德语anormal, extrem, ungeheuer, abnorm (Philos)
法语anomalie (physique)
相关词语
- màn fǎn shè漫反射
- cháng guī wǔ qì常规武器
- cháng dì bēi常棣碑
- gāng cháng míng jiào纲常名教
- fǎn jiāo pò mǎn反骄破满
- fǎn zhuǎn lái反转来
- fǎn běn反本
- zào fǎn造反
- cháng lǜ guǒ shù常绿果树
- qǔ dài fǎn yīng取代反应
- xiāng fǎn xiāng chéng相反相成
- tài cháng qī太常妻
- duàn cháng断常
- fǎn zhào反照
- yǎng huà fǎn yīng氧化反应
- cháng shǎng常赏
- fǎn xiǎng反响
- guāi cháng乖常
- ān cháng shǒu fèn安常守分
- pǎo fǎn跑反
- fǎn bǎng反绑
- cháng yuǎn常远
- fǎn yìng lùn反映论
- fǎn guò反过
- biàn tài fǎn yìng变态反应
- cháng fèng常俸
- fǎn shì反事
- bù fǎ cháng kě不法常可
- fǎn hán shù反函数
- fǎn yīn反音