词典芳辰	
	芳辰
词语解释
芳辰[ fāng chén ]
⒈ 美好的时光。多指春季。
引证解释
⒈ 美好的时光。多指春季。
引南朝 梁 沉约 《反舌赋》:“对芳辰於此月,属今余之遵暮。”
唐 陈子昂 《三月三日宴王明府山亭》诗:“暮春嘉月,上巳芳辰。”
明 杨慎 《寿叙庵司马弟》诗:“绕膝斑衣当蔗境,何须止酒负芳辰。”
国语辞典
芳辰[ fāng chén ]
⒈ 良好的时节,多指春日。明·孟称舜也作「芳序」。
引《桃花人面·第二出》:「芳辰来易过,新愁去转移。」
			相关词语
		
	- fāng qíng芳情
 - fāng xìn芳信
 - fāng zhǐ芳旨
 - shuāng guì lián fāng双桂联芳
 - fāng lè yuàn芳乐苑
 - běn mìng chén本命辰
 - gū chén孤辰
 - chén hàn辰汉
 - chén fàng shì辰放氏
 - shuāng lù zhī chén霜露之辰
 - chí fāng驰芳
 - shēng chén bā zì生辰八字
 - tài chén泰辰
 - xiān fāng鲜芳
 - jí chén及辰
 - fāng shí芳时
 - fāng cǎo tiān yá芳草天涯
 - bì fāng jiǔ碧芳酒
 - hóng fāng红芳
 - fāng shū yuán芳蔬园
 - fāng jìng芳径
 - fāng jīn芳襟
 - shēng fāng声芳
 - kè chén克辰
 - xī chén觿辰
 - zǐ fāng紫芳
 - zhòng xīng gǒng chén众星拱辰
 - wàn gǔ liú fāng万古留芳
 - fā chén发辰
 - fāng jié芳洁
 
