词典风德
风德
词语解释
风德[ fēng dé ]
⒈ 指德化。
⒉ 风范德行。
引证解释
⒈ 指德化。
引《后汉书·第五伦传》:“伦 虽峭直,然常疾俗吏苛刻。及为三公,值帝长者,屡有善政,乃上疏褒称盛美,因以劝成风德。”
⒉ 风范德行。
引《南齐书·高逸传·明僧绍》:“僧绍 闻沙门释 僧远 风德,往候 定林寺。”
《北齐书·郑述祖传》:“郑尚书 风德如此,又贵重宿旧,君不得譬之。”
⒊ 谓宣扬德化。
引《国语·晋语八》:“风德以广之。”
韦昭 注:“风宣其德,广之於四方也。”
《文选·司马相如<难蜀父老>》:“四面风德。”
李善 注:“《论语比考讖》曰:‘ 赐 风德。’ 宋均 曰:‘ 赐 能言语,故可使风諭以德也。’”
《晋书·乐志上》:“蚩蚩庶类,风德永康。”
相关词语
- chuō lì fēng fā踔厉风发
- lín fēng yù shù临风玉树
- shùn fēng shǐ duò顺风使舵
- yǐn lù cān fēng饮露餐风
- hán fēng zǐ寒风子
- fēng gāo风高
- biàn fēng便风
- fēng rén风人
- dài dé戴德
- dà fēng shī大风诗
- fú fēng jiàng zhàng扶风绛帐
- dé shòu德寿
- fèng dé凤德
- bēi fēng悲风
- fēng mù hán bēi风木含悲
- láng fēng cén阆风岑
- shí yóu fēng石尤风
- yǎ dé雅德
- wàng fēng chéng zhǐ望风承旨
- lì wǎn tuí fēng力挽颓风
- gǔ fēng谷风
- yún yǒng fēng fēi云涌风飞
- yún chē fēng mǎ云车风马
- shùn fēng chě fān顺风扯帆
- zhèng gōng fēng郑公风
- diāo fēng刁风
- bié yǒu fēng qù别有风趣
- xuè fēng ròu yǔ血风肉雨
- chóng dé bào gōng崇德报功
- fēng chén风尘