词典风吟	
	风吟
词语解释
风吟[ fēng yín ]
⒈ 指微风发出的声音。
引证解释
⒈ 指微风发出的声音。
引唐 王勃 《晚秋游武担山寺序》:“美人虹影,下缀虯幡;少女风吟,遥喧凤鐸。”
蒋清翊 注引《三国志·魏志·管辂传》 裴松之 注引 管辰 《管辂别传》:“輅 与 倪清河 刻雨期,言树上已有少女微风。”
金 李之翰 《中京遇因长老》诗:“松声不断风吟细,月影无边露气寒。”
			相关词语
		
	- lín fēng yù shù临风玉树
 - shùn fēng shǐ duò顺风使舵
 - yǐn lù cān fēng饮露餐风
 - hán fēng zǐ寒风子
 - fēng gāo风高
 - biàn fēng便风
 - wǔ hòu yín武侯吟
 - fēng rén风人
 - dà fēng shī大风诗
 - fú fēng jiàng zhàng扶风绛帐
 - bēi fēng悲风
 - fēng mù hán bēi风木含悲
 - fǎn yín fù yín反吟复吟
 - láng fēng cén阆风岑
 - shí yóu fēng石尤风
 - wàng fēng chéng zhǐ望风承旨
 - lì wǎn tuí fēng力挽颓风
 - gǔ fēng谷风
 - yún yǒng fēng fēi云涌风飞
 - yún chē fēng mǎ云车风马
 - shùn fēng chě fān顺风扯帆
 - zhèng gōng fēng郑公风
 - diāo fēng刁风
 - bié yǒu fēng qù别有风趣
 - hé yín和吟
 - xuè fēng ròu yǔ血风肉雨
 - fēng chén风尘
 - yín shēn吟呻
 - qīng fēng gāo jié清风高节
 - shén fēng神风
 
