词典讲史
讲史
词语解释
讲史[ jiǎng shǐ ]
⒈ 宋·元间“说话”四科之一。讲说历代兴亡和战争故事的长篇平话。
引证解释
⒈ 宋 元 间“説话”四科之一。讲说历代兴亡和战争故事的长篇平话。
引宋 孟元老 《东京梦华录·京瓦伎艺》:“崇观 以来,在京瓦肆伎艺…… 孙宽、孙十五、曾无党、高恕、李孝祥,讲史。”
鲁迅 《中国小说史略》第二一篇:“宋 人説话之影响於后来者,最大莫如讲史。”
国语辞典
讲史[ jiǎng shǐ ]
⒈ 宋、元时的一种说唱艺术项目。主要讲述历代兴亡史事,以浅显文言,并予以戏剧化之润饰而成,后发展为演义小说。如《三国志平话》、《五代史平话》等。
相关词语
- shǐ dié史牒
- bèi shǐ备史
- sān shǐ三史
- cūn shǐ村史
- èr shí yī shǐ二十一史
- jiǎng gōng讲供
- bǎo ān jīng shǐ饱谙经史
- kǒu jiǎng shǒu huà口讲手画
- qiān dū yù shǐ佥都御史
- jiù shǐ旧史
- jìn shǐ近史
- jiǎng shì讲释
- xuàn shǐ衒史
- shì jiǎng xué shì侍讲学士
- yán jiǎng研讲
- lín shǐ麟史
- jiǎng yuàn讲院
- duì jiǎng对讲
- dǎng shǐ党史
- jiǎng jiàng讲匠
- chéng shǐ丞史
- jiǎng xù讲叙
- shǐ chéng史宬
- tóng shǐ僮史
- jiǎng róng讲戎
- lì shǐ yǔ cí历史语词
- shǐ dá zǔ史达祖
- wǔ jiǎng sì měi五讲四美
- bié shǐ别史
- zú shǐ卒史