词典鉴识	
	鉴识
词语解释
鉴识[ jiàn shí ]
⒈ 亦作“鉴识”。
⒉ 审察辨识的能力。多指识别人才。
引证解释
⒈ 亦作“鉴识”。审察辨识的能力。多指识别人才。
引《三国志·魏志·和洽传》:“洽 同郡 许混 者, 许劭 子也。清醇有鉴识。”
南朝 梁 沉约 《沉文季加侍中诏》:“业宇流正,鑑识超凡。”
《旧唐书·陆贽传》:“得贤有鑑识之名,失实当暗谬之责。”
明 高启 《代送饶参政还省序》:“对宾客则藉其辞令之善,用人物则取其鉴识之精。”
国语辞典
鉴识[ jiàn shì ]
⒈ 明察、识别。
例如:「这只明朝的陶瓷花瓶请你鉴识。」
近判别 鉴别
			相关词语
		
	- shí lǚ识履
 - shí miàn识面
 - yīng jiàn英鉴
 - tú shí图识
 - zhī wǎng jiàn jīn知往鉴今
 - jiàn biàn鉴辨
 - jì shí纪识
 - jīng jiàn精鉴
 - màn shí漫识
 - hēi shí嘿识
 - zhōng jiàn衷鉴
 - zì shí自识
 - yǐ gǔ wéi jiàn以古为鉴
 - jiàn píng鉴评
 - gāo míng yuǎn shí高明远识
 - jiù shí旧识
 - bǐng jiàn秉鉴
 - dòng shí洞识
 - gān jiàn干鉴
 - rèn shí lùn仞识论
 - shí jiě识解
 - shí shí zhī wù识时知务
 - zhēn jiàn箴鉴
 - jiǎn shí谫识
 - yīn jiàn阴鉴
 - míng zhòng shí àn名重识暗
 - qián yì shí潜意识
 - xī jiàn ài郗鉴爱
 - yǔ yán shí bié语言识别
 - bǎi liàn jiàn百炼鉴
 
