词典禁声
禁声
词语解释
禁声[ jìn shēng ]
⒈ 谓禁口勿言,使不出声。
引证解释
⒈ 谓禁口勿言,使不出声。
引《资治通鉴·后汉隐帝乾祐三年》:“邠 曰:‘陛下但禁声,有臣等在。’帝积不能平。”
胡三省 注:“禁声者,谓禁口勿言,使不出声也。”
《水浒传》第九三回:“众兄弟禁声!这是梦中説话,甚么要紧!”
《金瓶梅词话》第十三回:“怪小油嘴儿,禁声些!”
国语辞典
禁声[ jìn shēng ]
⒈ 放低声音。
引《金瓶梅·第一三回》:「怪小油嘴儿,禁声些!实不瞒你,他如此这般问了你两个的年纪。」
相关词语
- shēng róng声荣
- jīn jiǔ禁久
- jīn fǎ禁法
- jīn jí禁籍
- jìn wèi shēng míng近卫声明
- jìn jué禁绝
- wén shēng闻声
- shēng ǒu tī liè声偶擿裂
- dà jìn大禁
- tóng shēng yì sú同声异俗
- nuò nuò lián shēng诺诺连声
- lǔ shēng橹声
- shū jìn疏禁
- kě tīng shēng可听声
- wǔ shēng武声
- shēng zhāng声张
- shuāng shēng双声
- jīn wéi mén禁围门
- fēi shēng蜚声
- qiǎo wú rén shēng悄无人声
- jīn gé禁阁
- shēng yuān声冤
- sān shēng三声
- piāo shēng剽声
- shēng wàng声望
- zhòng quǎn fèi shēng众犬吠声
- zǐ shēng子声
- yù jìn玉禁
- chuán shēng qì传声器
- tán tǔ fēng shēng谈吐风声