词典孔融	
	孔融
词语解释
孔融[ kǒng róng ]
⒈ (153-208)东汉文学家。字文举,鲁国(治今山东曲阜)人。“建安七子”之一。曾任北海相,后任少府,因触犯曹操,降为太中大夫,被杀。善诗文,辞采富丽,有《荐祢衡疏》、《与曹公论盛孝章书》等名篇。明人辑有《孔少府集》。
国语辞典
孔融[ kǒng róng ]
⒈ 人名。(西元153~208)字文举,东汉曲阜人,孔子二十世孙。有俊才,为建安七子之一,汉献帝时为北海相,世称孔北海;立学校,表儒术,后拜大中大夫,为曹操所杀。
英语Kong Rong (153-208), poet of the Three Kingdoms period
德语Kong Rong (Eig, Pers, 153 - 208)
			相关词语
		
	- kǒng zhào孔照
 - jiān jiē róng zī间接融资
 - bǎi kǒng qiān chuāng百孔千疮
 - róng jiě融解
 - fēng róng丰融
 - liù àn kǒng mù六案孔目
 - guó jì jīn róng国际金融
 - kǒng qiào孔窍
 - lì chū yī kǒng利出一孔
 - róng dá融达
 - kǒng què shàn孔雀扇
 - kǒng jiǎ孔贾
 - yǎn kǒng xiǎo眼孔小
 - kǒng huái孔怀
 - róng zī融资
 - yuán kǒng fāng mù圆孔方木
 - róng xiè融泄
 - róng yì融溢
 - kǒng yuē孔约
 - shú miàn kǒng熟面孔
 - kǒng dòng孔洞
 - yī kǒng zhī jiàn一孔之见
 - xīn kǒng心孔
 - róng sàn融散
 - chán yǎn kǒng馋眼孔
 - róng wéi yī tǐ融为一体
 - hùn róng混融
 - wēi yí kǒng shí威仪孔时
 - róng liú融流
 - kǒng xiū孔修
 
