词典老氏
老氏
词语解释
老氏[ lǎo shì ]
⒈ 指老子。
⒉ 指老莱子。相传为春秋末年楚隐士。居于蒙山之阳,自耕而食。楚王召其出仕,不就。见《高士传》卷上、《列女传》卷二。
引证解释
⒈ 指 老子。
引汉 张衡 《东京赋》:“思 仲尼 之克己,履 老氏 之常足。”
宋 梅尧臣 《依韵和邵不疑以雨止烹茶观画听琴之会》:“淡泊全精神, 老氏 吾将师。”
清 赵翼 《书怀》诗:“敢援 老氏 戒,谓知足不辱。”
⒉ 指 老莱子。相传为 春秋 末年 楚 隐士。居于 蒙山 之阳,自耕而食。 楚王 召其出仕,不就。见《高士传》卷上、《列女传》卷二。
引宋 梅尧臣 《咏严子陵》:“老氏 轻璧马, 庄生 恶牺牛。”
相关词语
- lǎo miù老谬
- lǎo rén shān老人山
- chén fàng shì辰放氏
- lǎo qiān老悭
- liàn chuān sān lǎo练川三老
- dǎ sǐ lǎo hǔ打死老虎
- mǐ lǎo shǔ米老鼠
- jiā lǎo家老
- xiǎo lǎo小老
- lǎo bà老罢
- jì lǎo寄老
- yǎng lǎo sòng zhōng养老送终
- xiáng lǎo庠老
- nián lǎo lì shuāi年老力衰
- shēng lǎo bìng sǐ生老病死
- lǎo gǔ wán diàn老古玩店
- gǔ lǎo鼓老
- lǎo pó niáng老婆娘
- zōng lǎo宗老
- zhí tóu lǎo hǔ直头老虎
- yán luó lǎo zǐ阎罗老子
- lǎo qióng老穷
- lǎo qí老耆
- kāi shì wēn biāo开氏温标
- jiǎ shì甲氏
- shuāi lǎo pén摔老盆
- dà lǎo yuǎn大老远
- mìng shì命氏
- wěi shì磈氏
- dīng shì sù丁氏粟