词典敏黠	
	敏黠
词语解释
敏黠[ mǐn xiá ]
⒈ 聪慧,机灵。
引证解释
⒈ 聪慧,机灵。
引宋 文莹 《玉壶清话》卷九:“有 周宗 者, 广陵 人。少孤贫,事主为左右给事,敏黠可喜。”
《辽史·太祖纪上》:“诸弟性虽敏黠,而蓄姦稔恶。尝自矜有出人之智,安忍兇狠,谿壑可塞而贪黷无厌。”
			相关词语
		
	- xióng xiá雄黠
 - guò mǐn过敏
 - mǐn duì敏对
 - hóng mǐn弘敏
 - mǐn bó敏博
 - jǐng mǐn警敏
 - jiǎo xiá佼黠
 - qīng xiá轻黠
 - mǐn gěi敏给
 - xùn zhì shí mǐn逊志时敏
 - mǐn xíng敏行
 - huá mǐn华敏
 - xǐng xiá醒黠
 - mǐn biàn敏辨
 - shén mǐn神敏
 - diāo xiá刁黠
 - míng mǐn明敏
 - qiáng xiá强黠
 - xiá zǎng黠驵
 - mǐn xué敏学
 - mǐn shào敏劭
 - mǐn qiáng敏强
 - xiá xū黠胥
 - wēn mǐn温敏
 - shēn mǐn深敏
 - xián mǐn闲敏
 - mǐn shí敏识
 - shuǎng xiá爽黠
 - mǐn mài敏迈
 - yīng mǐn英敏
 
