词典清吏
清吏
词语解释
清吏[ qīng lì ]
⒈ 廉洁的官吏。
引证解释
⒈ 廉洁的官吏。
引《南史·梁纪中·武帝下》:“﹝ 梁武帝 ﹞詔在位群臣,各举所知,凡是清吏,咸使荐用。”
《隋书·侯莫陈颖传》:“时朝廷以 岭 南刺史、县令多贪鄙,蛮夷怨叛,妙简清吏以镇抚之,于是徵 颖 入朝。”
《新唐书·郑善果传》:“善果 所至有绩,号清吏。”
清 陈梦雷 《赠臬宪于公》诗:“烟霞清吏伴,穉叟使君亲。”
相关词语
- qīng nòng清弄
- qīng shú清熟
- qīng yáng清阳
- qīng xuē清削
- qīng chāo清超
- qīng miào qì清庙器
- jīn lì津吏
- qīng gōng chú dào清宫除道
- qīng xiān清鲜
- qiú mǎ qīng kuáng裘马清狂
- zāng lì赃吏
- qīng cāng chá kù清仓查库
- qīng lǐ清理
- qīng fēng gāo jié清风高节
- qīng shāng qǔ清商曲
- gān lì干吏
- qīng jié jiā清节家
- qīng néng清能
- lì cóng吏从
- qīng gōng清宫
- qīng fú清浮
- qīng xià清夏
- qīng shěng清省
- qīng dùn清炖
- làn guān wū lì滥官污吏
- lì bù吏部
- qīng zhuāng清庄
- liù qīng六清
- hé qīng hǎi yàn河清海晏
- qīng sháo清韶