词典山吹
山吹
词语解释
山吹[ shān chuī ]
⒈ 山风。
引证解释
⒈ 山风。
引元 虞集 《次韵叶宾月山居》:“水花含窈宨,山吹纵清緜。”
相关词语
- shān bāo山包
- tài shān泰山
- shān tóng山童
- shān ào山岰
- yáng shān阳山
- liù chū qí shān六出祁山
- chuī chún chàng hǒu吹唇唱吼
- shān ní山泥
- qiān fó shān千佛山
- shān sè山色
- shān píng山瓶
- zhōng shān jiǔ中山酒
- yáng qǐ shān阳起山
- yú yáng shān rén渔洋山人
- hào chuī niú好吹牛
- yù shān hé玉山禾
- chuī xū吹嘘
- shuǐ míng shān xiù水明山秀
- shān bǎn山岅
- xiāng chuī香吹
- gāo shān zú高山族
- dēng shān fú登山服
- shān xiū山羞
- dēng shān bù lǐng登山踄岭
- shān gāng山坑
- guò chuī过吹
- shān gǔ chén山谷臣
- bàn bì jiāng shān半壁江山
- zhǔ hù xī shān拄笏西山
- qiū shān邱山