词典神根
神根
词语解释
神根[ shén gēn ]
⒈ 原指有灵异的根。
⒉ 喻指身驱。
引证解释
⒈ 原指有灵异的根。
引南朝 齐 王俭 《灵丘竹赋》:“神根合拱,楨干百寻。”
⒉ 喻指身驱。
引《摩诃止观》卷二下:“盲无眼者,不别是非;神根又钝,烦恼復重。”
《云笈七籤》卷十二:“结珠固精养神根。”
原注:“神根,形躯也。夫神之於身,犹国之有君,君之有人,人以君为命,君以人为本。”
相关词语
- fēng shén yì cǎi丰神异彩
- tuō gēn托根
- shén dōu神都
- gēn xíng根行
- lè shén乐神
- huó cái shén活财神
- shén hǔ神浒
- sòng shén送神
- fèi shén费神
- gēn sì根嗣
- shén nóng shè神农社
- shén xián神弦
- miào suàn rú shén庙算如神
- gēn dùn根钝
- xīn zhào shén jiāo心照神交
- gēn chú根除
- liǔ shèng huā shén柳圣花神
- jí shén吉神
- shén pò神魄
- shén míng神明
- sù gēn宿根
- zhuī gēn xún dǐ追根寻底
- jīng shén tóu ér精神头儿
- shén fēng神风
- qū zhì shén míng祛治神明
- shān shén yé山神爷
- gēn gū jì báo根孤伎薄
- dào gēn道根
- mìng gēn命根
- shén zhù神注