词典神口
神口
词语解释
神口[ shén kǒu ]
⒈ 谓口才敏捷,吐词若神。
引证解释
⒈ 谓口才敏捷,吐词若神。 《北史·祖莹传》:“尚书令 王肃 曾於省中咏《悲平城》诗云:‘悲 平城,驱马入 云中,阴山 常晦雪,荒松无罢风。’ 彭城王 勰 甚嗟其美,欲使 肃 更咏,乃失语云:‘公可更为诵《悲彭城诗》。’ 肃 因戏 勰 云:‘何意呼《悲平城》为《悲彭城》也?’ 勰 有惭色。 莹 在座,即云:‘《悲彭城》, 王公 自未见。’ 肃 云:‘可为诵之。’ 莹 应声云:‘悲 彭城,楚 歌四面起,尸积 石梁亭,血流 睢水 里。’ 肃 甚嗟赏之。
引勰 亦大悦,退谓 莹 曰:‘卿定是神口。’”
相关词语
- fēng shén yì cǎi丰神异彩
- kǒu kǒu xiāng chuán口口相传
- shén dōu神都
- lè shén乐神
- huó cái shén活财神
- shén hǔ神浒
- sòng shén送神
- fèi shén费神
- sāi kǒu塞口
- fàng yàn kǒu放焰口
- shén nóng shè神农社
- shén xián神弦
- bǎn chéng zhǔ kǒu板城渚口
- miào suàn rú shén庙算如神
- xīn zhào shén jiāo心照神交
- chǐ kǒu侈口
- liǔ shèng huā shén柳圣花神
- jí shén吉神
- shén pò神魄
- sān jiāng kǒu三江口
- huáng kǒu ér黄口儿
- kǒu bēi zài dào口碑载道
- shén míng神明
- fàn kǒu饭口
- jīn kǒu yù yán金口玉言
- biàn kǒu辨口
- dù kǒu wú yán杜口无言
- kǒu wèi口胃
- chǎn kǒu谄口
- jīng shén tóu ér精神头儿