词典失常
失常
词语解释
失常[ shī cháng ]
⒈ 进入不正常状态。
例举止失常。
英not normal; abrrate;
引证解释
⒈ 失其常道。
引《易·需》:“利用恒,无咎,未失常也。”
汉 焦赣 《易林·涣之兑》:“昭公 失常, 李氏 悖狂。”
原注:“春秋 昭公 二十五年九月戊戌伐 季氏,叔孙氏、孟氏 救之,三家反攻。”
⒉ 失去常态;不正常。
引晋 干宝 《搜神记》卷一:“策(孙策 )既杀 吉(于吉 ),每独坐,彷彿见 吉 在左右。意深恶之,颇有失常。”
唐 沉亚之 《文祝延》:“恭闻侯兮饮食失常,民縈忧兮心苦疮。”
曹禺 《雷雨》第一幕:“我看你的母亲,精神有点失常,病象是不轻。”
国语辞典
失常[ shī cháng ]
⒈ 言谈举止或精神状况不正常。
引晋·干宝《搜神记·卷一》:「策既杀吉,每独坐,仿佛见吉在左右。意深恶之,颇有失常。」
近变态
反正常
英语not normal, an aberration
德语Abnormität (S)
法语anormal
相关词语
- cháng zhōu shì常州市
- cháng xù常序
- zhāng huáng shī cuò张惶失措
- xí gù dǎo cháng袭故蹈常
- shī dàng失当
- wàn wú yī shī万无一失
- ní cháng泥常
- fán cháng凡常
- shī liū shū là失溜疏剌
- shī guò失过
- quē shī阙失
- bó cháng伯常
- cháng lì qián常例钱
- shī yí失仪
- xiǎng zhèn shī sè响震失色
- cháng shǒu常守
- shī wàng失忘
- cháng dé常德
- shī huāng失慌
- chàng rán zì shī怅然自失
- zhèng cháng正常
- shī chǒng失宠
- shī lǐ失理
- báng huáng shī cuò仿徨失措
- shǒu zú shī cuò手足失措
- shī zǎi失载
- shī chuán失传
- zǒu shī走失
- suí cháng随常
- cháng kē常科