词典天端
天端
词语解释
天端[ tiān duān ]
⒈ 春。
⒉ 谓天地间首要的事物。
引证解释
⒈ 春。
引《公羊传·隐公元年》:“春者何?岁之始也。王者孰谓?谓 文王 也。”
汉 何休 注:“故上繫天端。”
徐彦 疏:“天端,即春也。”
陈立 义疏:“春为天之始,繫王於春,故为上繫天端。”
⒉ 谓天地间首要的事物。
引汉 董仲舒 《春秋繁露·官制象天》:“其至十条而止,取之天端。”
相关词语
- duān èr端贰
- tiān bù天篰
- qíng tiān jià hǎi檠天架海
- hàn tiān zhèn dì撼天震地
- rén dìng shèng tiān人定胜天
- qí tiān hóng fú齐天洪福
- tiān yā天呀
- shòu mìng yú tiān受命于天
- bái bǎn tiān zǐ白版天子
- lù tiān露天
- duān yáng端阳
- tiān jīn kuài bǎn天津快板
- zhàn duān战端
- yī yè tiān一夜天
- duān shuǎng端爽
- péng tiān鹏天
- sè dǎn rú tiān色胆如天
- tiān píng dì chéng天平地成
- tiān wáng táng天王堂
- tiān qū天区
- jiǎo duān角端
- tōng tiān méi通天眉
- tiān jiǎ yīn yuán天假因缘
- fā hǎn lián tiān发喊连天
- lòu xiè tiān jī漏泄天机
- jiāng tiān jiù dì将天就地
- mán tiān guò hǎi瞒天过海
- fāng cǎo tiān yá芳草天涯
- tiān qiào天窍
- tiān wú èr rì天无二日