词典吞嚼	
	吞嚼
词语解释
吞嚼[ tūn jiáo ]
⒈ 吞食;吞入口中咀嚼。
⒉ 犹吞并。
⒊ 比喻淹没,改变。
引证解释
⒈ 吞食;吞入口中咀嚼。
引元 方回 《估客乐》诗:“诸宝下输龙王宫,鰕蟹龟黿恣吞嚼。”
清 俞樾 《茶香室三钞·服无核枣法》:“指挥赤童,握枣见授,口吞嚼而嚥之。”
⒉ 犹吞并。
引《三国志·蜀志·郤正传》:“姬 衰道缺,霸者翼扶; 嬴氏 惨虐,吞嚼八区。”
⒊ 比喻淹没,改变。
引五代 王定保 《唐摭言·京兆府解送》:“暨 咸通、乾符,则为形势吞嚼,临制近,同及第,得之者互相夸诧。”
			相关词语
		
	- bìng tūn并吞
 - jiáo niè嚼囓
 - tūn shé吞舌
 - hǔ jù jīng tūn虎踞鲸吞
 - shé shí jīng tūn蛇食鲸吞
 - tūn fèng吞凤
 - hǔ yàn láng tūn虎咽狼吞
 - jiáo yá嚼牙
 - jiáo là嚼蜡
 - tūn zhōu吞舟
 - jiáo mín嚼民
 - jīng tūn cán shí鲸吞蚕食
 - tūn mò吞没
 - yín jiáo吟嚼
 - qì duàn shēng tūn气断声吞
 - qì tūn yǔ zhòu气吞宇宙
 - tūn nà吞纳
 - yǎo wén jiáo zì齩文嚼字
 - qī shēn tūn tàn漆身吞炭
 - shì tūn噬吞
 - juàn shé tūn shēng卷舌吞声
 - jīng tūn hǔ jù鲸吞虎据
 - mǎ jiáo tiě马嚼铁
 - tūn bào吞暴
 - tūn gōu吞钩
 - náng tūn囊吞
 - tǔ tūn吐吞
 - mǎ jiáo马嚼
 - tūn niè吞啮
 - yǐn qì tūn shēng饮气吞声
 
