词典竹风
竹风
词语解释
竹风[ zhú fēng ]
⒈ 竹间之风。
引证解释
⒈ 竹间之风。
引唐 杜甫 《远游》诗:“竹风连野色,江沫拥春沙。”
南唐 冯延巳 《归自谣》词之一:“何处笛,深夜梦回情脉脉,竹风檐雨寒窗滴。”
宋 苏轼 《西斋》诗:“褰衣竹风下,穆然中微凉。”
相关词语
- fēng wēi风威
- bā jié fēng八节风
- chūn fēng hé qì春风和气
- fēng cuò风措
- fēng zhàng风障
- fēng zhǒu风帚
- kāi fēng开风
- shāng fēng伤风
- yún fēng筠风
- lùn yì fēng shēng论议风生
- dōng fēng cài冬风菜
- yè fēng业风
- què zhī fēng鹊知风
- dǐ lì fēng jié砥砺风节
- wén fēng ér qǐ闻风而起
- yuè wáng zhú越王竹
- lè zhú竻竹
- fēng rǎng风壤
- ráo yǒu fēng qù饶有风趣
- shuǐ qún fēng dài水裙风带
- zhú lín yóu竹林游
- zhān fēng shǐ fān占风使帆
- zhú mù竹幕
- xūn fēng醺风
- chuī lěng fēng吹冷风
- fēng mǎ niú风马牛
- zhú huǒ lóng竹火笼
- yí xùn yú fēng遗训余风
- zhòu fēng jí yǔ骤风急雨
- miǎo fēng眇风